Th12 03

Trần Ngọc Nam

Bạn đang đọc bài viết của Trần Ngọc Nam - Co-Founder của Tự Học 365, người đã xuất sắc dành 28.25 điểm thi đại học năm 2016. Nhấn vào đây để tìm hiểu thêm.

Tuổi 17, một khu vườn sống động trong ký ức, mắt tôi sẽ sáng rực khi bồi hồi nhớ lại, dù thời gian dẫu rất vô tình. Dẫu hàm không có răng, tôi vẫn hăng sang kể về tuổi 17 với chiếc răng giả trên môi.

Những Ước Mơ Phải Trả Giá "Đắt"

Hồi còn bé, mỗi lần thấy người lớn tự do, anh chị mình được làm mọi thứ. Tôi đã ước mình lớn thật nhanh, thật nhanh để nói rằng

“mẹ ơi, con đã lớn, hãy để con tự quyết định”

Khi lên 17 rồi mới hiểu hồi nhỏ mình ước ngây thơ thế. Giờ đây đôi lúc áp lực, chán nản tôi lại ước giá như tôi còn bé chỉ để sung sướng, hò hét khi ai đó dẫn mình đi chơi, ai đó tặng mình cây kẹo... 

... hay trông mong chờ mẹ đi chợ về xem có gì cho mình không. 

Nếu không thì khóc thét lên như con nít cho mà xem… à mà khi ấy con nít thật.

Đấy, hồi nhỏ, nước mắt thành dòng, miệng thì oe oe. Còn giờ 17 rồi, nước mắt chảy ngược, khi đôi môi vẫn nở nụ cười “con vẫn ổn”.

Thrive Leads Shortcode could not be rendered, please check it in Thrive Leads Section!

Trách Nhiệm Nặng Trên Vai Tôi 17

Nhớ còn bé, vấp ngã, bố mẹ đều đánh cái bàn, cái ghế “chết nè, dám làm con đau à”... vì thế nên chẳng áp lực, chẳng lo lắng. 

Giờ 17 rồi, mọi sai lầm đều phải trả giá:

  • Một lần trót dại trao thân
  • Một lần trót dại chọn nhầm trường
  • Một lần trót dại tin người khác
  • Một lần trót dại, hại cả tuổi thanh xuân tuổi thanh xuân tươi đẹp. 

Cái lúc be bé ý, tôi chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một người con ngoan, một học sinh ưu tú. (hiếm khi hoàn thành)

Còn giờ đây, tôi đột nhiên chịu trách nhiệm cho tôi vài năm nữa, khi ấy mình là ai, khi ấy gia đình nhỏ mình thế nào, khi ấy mình sống có hạnh phúc và lo được cho bố mẹ không?

Tôi còn 17, còn ngây thơ, bồng bột, nhỏ cũng không nhỏ để khóc nhè, lớn cũng chẳng lớn để tự lo.

Tình yêu tuổi 17 là những cơn mưa rào, tươi mát, nhưng chóng vánh.

Để rồi dẫu có già nhìn lại, ta vẫn thấy chút vấn vương, chút hoài niệm, chút hân hoan, hụt hẫng.

Tôi đã từng yêu một người, người đó cũng thích tôi, nhưng cuộc tình chặng trọn vẹn, vì hai đứa hiểu được rằng, điều quan trọng nhất là đỗ đại học, và rồi người bắc, người nam... yêu xa cũng khó nữa. Đành thôi, bạn thân nhé!

Hay đứa bạn của tôi, bị bố mẹ cấm cản “năm cuối rồi con, tương lai của mày đó”

Đôi lúc quên mang "mũ" để tự tệ, một phút giây khiến tôi cảm nắng, nhưng rồi để nó “chết trong lòng một ít” ... uhm chết một ít thôi, chứ chết nhiều qua không tập trung học được

“Ờ thì tình yêu học trò trong sáng, nhưng nó không phải là thứ theo ta suốt cuộc đời, sự hy sinh sẽ cần thiết, và khi ấy, tôi cảm thấy mình trưởng thành biết suy nghĩ”

17 Tuổi Mới Hiểu Mình Đã Thờ Ơ Thế Nào

Tôi chợt nhận ra thầy tôi nói đúng “3 năm đại học ngắn lắm ai ơi”, những dòng lưu bút cũng sắp viết, những trang nhật ký sẽ đầy sự chia ly và nước mắt.

Điều quan trọng hơn có lẽ là đại học, một mục tiêu, một ước ao, một gánh nặng…. tôi lo lắng, thấp thỏm hàng đêm vì nghĩ tôi không đủ giỏi để vào ngôi trường đại học ấy. Tôi nỗ lực, nhưng rồi lại nản. Tôi yêu nó, nhưng rồi sợ tuột mất.

Nhiều lúc áp tôi lực lắm, muốn có ai đó tâm tư… nhưng bè thì nhiều, bạn có mấy ai… tôi đánh ngồi trước gương “xả hết” cho nó nghe.

Tôi thương mẹ, yêu bố, chẳng dám nói… nhưng tôi biết rằng, sớm thôi tôi sẽ lên đại học vài…. và những năm tháng ở đất khách, tóc bố mẹ sẽ nhanh đổi màu, khuôn mặt sẽ được tôi vẽ bằng những vết chân chim…

Tôi biết rằng, mình phải thành công để báo hiếu, nhưng giờ đây 17 tuổi, tôi vẫn bế tắc. Tôi thích gì? Tôi muốn gì? Đam mê của tôi là gì? Những câu hỏi làm trán tôi nhăn, nhưng vẫn bỏ ngỏ chưa có câu trả lời.

Vừa trách nhiệm bản thân, vừa trách nhiệm gia đình, vừa niềm vui ngắn ngủi năm cuối cấp.

Năm 17, khi cánh hoa phượng sắp nở, con ve sắp cất tiếng, tiếng trống trường sắp vang. Nghĩ đến tôi lạ chạnh lòng: "năm nay sẽ không có mùa hè đâu!". 

Hóa ra đây là năm cuối là học sinh rồi ư! Sẽ rất nhớ.

Thôi, tạm gác lại mấy dòng tâm tư, tạm gác lại những thổn thức tuổi trẻ, tạm gác lại người crush từng yêu. 

Giờ tôi phải ngồi vào bàn học rồi…

Tự hứa với lòng, lời hứa của tôi năm 17

Tôi sẽ quyết tâm, cố gắng, chỉ vài tháng nữa thôi, cho mục tiêu đỗ đại học.

Tôi sẽ khắc lên tay, dán vào tường, ghi vào sổ, để rồi tôi để hiện thực hóa ước mơ.

Bao nhiêu cam chịu, bao nhiêu cố gắng, nỗ lực ấy đề mong chờ giây phút vỡ òa ngày biết điểm, cố lên, rồi mày sẽ làm được.

Tôi nghĩ đến phút giây bố mẹ, thầy cô giáo, bạn bè Tự Hào về tôi khi nhận báo nhập học.

Còn tôi, tôi sẽ dang rộng tay như người chiến thắng, và hét lên bằng tất cả đam mê “TÔI ĐÃ LÀM ĐƯỢC”

Gửi từ người anh trai Trần Ngọc Nam.

P.S. Thời gian nhắn tới, sẽ là giai đoạn khó khăn nhất. Cố lên nhé, nỗ lực nhé, và nhất định anh cùng Tự Học 365 sẽ giúp em qua lộ trình mới nhất từ 18 đến 27 điểm. Sắp mở rồi. Chờ nhé. Mãi yêu.

Tự Học 365 - Học đơn giản, giỏi dễ dàng

www.tuhoc365.vn

PP.S. Tối nay anh có livestream chia sẻ về 4 năm học ở Ngoại Thương tại kênh Youtube Trần Ngọc Nam, em có câu hỏi gì nhớ hỏi nha. (lúc 22:00)

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

4 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nhung
Nhung

Anh có thể chia sẻ cho em về đại học bách khoa học viện tài chính với cả đại học công nghiệp hà nội đc k ạ

Nguyễn Thị Minh
Nguyễn Thị Minh

Em muốn mình cũng như anh được điểm cao e muốn vào trường HaNu hay bách khoa mà khó quá a cho e lời khuyên vs ạ