“Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng”
Đoạn văn trên được trích trong tác phẩm nào? Của ai? Thể loại của văn bản ấy là gì? Cho biết đôi nét về thể loại đó?
Giải chi tiết:
- Tác phẩm: Hịch tướng sĩ, Trần Quốc Tuấn.
- Thể loại: Hịch
+ Là thể loại văn nghị luận thời xưa, thường được vua chúa, tướng lĩnh, thủ lĩnh một phong trào dùng để cổ động, thuyết phục hoặc kêu gọi đấu tranh chống thù trong, giặc ngoài.
+ Hịch có kết cấu chặt chẽ, lí lẽ sắc bén, dẫn chứng thuyết phục.
+ Viết theo thể biền ngẫu.
+ Thường để khích lệ tình cảm, tinh thần người nghe.
+ Trong một bài hịch thường có 4 phần chính: phần 1: nêu vấn đề; phần 2: nêu truyền thống lịch sử; phần 3: nhận định tình hình, phân tích phải trái để gây lòng căm thù giặc; phần 4: đưa ra chủ trương cụ thể kêu gọi đấu tranh.
Điền từ thích hợp vào chỗ trống: “Bà cho là hổ … ăn thịt mình, run sợ không dám nhúc nhích”(vận dụng thấp).
“Hổ đực mừng rỡ đùa giỡn với con, còn hổ cái thì nằm phục xuống, dáng mỏi mệt lắm”
Tác phẩm này nhằm đề cao vấn đề gì?
Tìm từ thích hợp điền vào chỗ trống: “Bà cho là hổ … ăn thịt mình, run sợ không dám nhúc nhích”
Nhóm truyện nào sau đây không cùng thể loại?
Điểm khác nhau giữa truyện Sọ Dừa và truyện Thạch Sanh là gì?(
Ý nghĩa của những lần mẹ Mạnh Tử đổi nơi ở là gì?
Trình tự nào đúng với sự thay đổi chỗ ở của mẹ thầy Mạnh Tử theo cốt truyện Mẹ hiền dạy con?
Dòng nào sau đây phản ánh đầy đủ nhất mục đích của thể loại truyện trên?
Trong câu sau có mấy cụm danh từ?
“Ngày xưa, có hai vợ chồng ông lão đánh cá ở với nhau trong một túp lều nát bên bờ biển”
Bài học trong truyện Treo biển gần gũi với bài học của truyện dân gian nào?