GAME ONLINE VÀ ĐẠI HỌC, EM CHỌN AI?
Có khi nào, bạn bị gọi lên bảng làm bài tập và không làm được bài chưa? Lúc đó, chắc bạn cũng ước gì mình giỏi hơn để không bị xấu hổ nhỉ? Tôi cũng đã từng như vậy, ước mình là một ngôi sao học giỏi trong lớp.
Bây giờ, chúng ta cùng nhận diện những đứa giỏi nào :'>
- Thứ nhất, luôn đạt điểm cao và được thầy cô khen.
- Thứ hai, học đối với họ là niềm vui.
Bạn đã từng hỏi: Tại sao lại như vậy không?
Lý do số 1: Học sinh giỏi, học cho chính mình chứ không phải cho người khác.
Họ luôn luôn ý thức rằng: Mình phải học để có một tương lai như khao khát.
Lý do số 2: Đối với họ, học là một trò chơi
Học sinh giỏi xem kiến thức là kinh nghiệm còn bài kiểm tra là nhiệm vụ cần vượt qua. Họ luôn tìm các phương pháp giúp học tập tốt hơn. Họ đặt ra các mục tiêu làm các bài toán khó hơn để nâng cao trình độ. Do đó, họ xem việc học như một trò chơi có phần thưởng lớn. Trò chơi đáng chơi nhất thời cấp ba. Một trò chơi mà bạn nên nghiện nó. Đam mê với nó.
Đây là tư duy của học sinh giỏi, bạn muốn giỏi hơn, đầu tiên hãy thu nạp tư duy đó. Sau đó, tìm các phương pháp học tập của những bạn giỏi đang dùng. Áp dụng nó vào cho bản thân của mình. Liên tục khổ luyện, liên tục kiên trì, luyện tập, luyện tập, nhiều hơn nữa.
Einstein từng nói về người thành công:
“ 1% là thiên tài, 99% là sự khổ luyện.”
Tôi cũng từng là một đứa học sinh cùi bắp trong lớp, bạn biết không? Thứ hai hàng tuần đều bị nêu gương trước cờ, ngồi sổ đầu bài liên tục. Cấp hai tôi còn nghiện game nặng, phụ lòng của ba mẹ và thầy cô tin tưởng mình. Đôi lúc, tôi tự nhủ với mình rằng: ước gì mình có IQ cao như các bạn kia, bài tập nào cũng giải được, điểm số lúc nào cũng cao. Được thầy thương bạn mến.
Bạn có muốn nghe câu chuyện cuộc đời đầy thăng trầm của tôi không?
Thrive Leads Shortcode could not be rendered, please check it in Thrive Leads Section!
Tôi sinh ra trong gia đình không mấy khá giả ở miền Trung mưa gió khắc nghiệt. Tuổi thơ là ký ức hạnh phúc cùng chăn trâu, cưỡi bò, chơi ô ăn quan cùng chúng bạn. Tuổi thơ cũng là lúc cụm từ: “Nam à, con ráng học giỏi sau này mới có tương lai” được đưa vào tâm trí của tôi. Và nó đã theo tôi suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ còn vương vấn.
Thật may mắn, nếu bạn sinh ra trong gia đình khá giả, đủ ăn ngày ba bữa quanh năm. Hãy cảm nhận nó nhé! Rất nhiều người đã không có đặc ân của ông trời như bạn đâu. Tôi không biết có cảm nhận như tôi hay không? Lúc còn bé tôi cảm thấy tự ti về những gì mình có, về gia đình mình sinh ra, về ba mẹ của mình. Đôi lúc, đứa trẻ kia ước rằng, nó không phải là con của ba mẹ nó, nó hi vọng một gia đình với điều kiện kinh tế tốt hơn sẽ cưu mang tâm thân ấy. Còn nhỏ biết gì đâu, hồn nhiên như thằng điên vậy đó!
Thôi! Đã không thay đổi được hoàn cảnh, thì mình ráng làm theo lời ba mẹ khuyên bảo – cứ học giỏi sau này sẽ có tương lai.
Ước gì lúc đó bạn cùng học với tôi. Bạn sẽ thấy được cảnh tượng đứa trẻ luôn ngồi một chỗ trong lớp, không nói chuyện, không vui chơi với bạn bè. Ít ai hiểu tâm tư của nó, nó tự ti về hoàn cảnh gia đình của mình. Dần dần lớn lên, khả năng ăn nói của nó theo thiên hạ nhận xét rằng – thiếu muối. Chưa hết, nó không tự tin khi phát biểu, không tự tin với chính bản thân của mình. Tôi không hiểu nổi, làm sao nó có thể vượt qua năm năm cấp một.
Cũng may mắn, ông trời không phụ lòng người. Lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp năm nó đạt danh hiệu học sinh giỏi. Bố mẹ và người thân mừng khôn siết. Thằng này giỏi, vầng trán cao hiện rõ hai chữ thành đạt kìa. Có lẽ, do nó không thân thuộc với ai trong lớp, không dám đi chơi cùng chúng bạn,.. cho nên nó có thời gian học bài để đạt danh hiệu cho gia đình.
Thi lại! 1, 2, 3, 5, tôi đã đánh rơi nhịp số 4. Ba năm liền, học sinh ưu tú. Ông trời trêu ngươi, đến năm lớp 4 cuộc đời tan vỡ. Tôi đã rơi không phanh từ vị trí học sinh giỏi toàn diện xuống học sinh yếu và phải thi lại. Bạn không hiểu được cảm giác của tôi đâu,.. tự ti càng thêm tự ti. Gia đình tôi hi vọng bao nhiêu, giờ đây thất vọng bấy nhiêu. Cái thằng Nam, nó học giỏi vậy mà, giờ đây,…
Kỷ niệm ấy, tâm trí này sẽ lưu giữ mãi. Chỉ vì chủ quan, vỗ ngực xưng tên. Ta đây học giỏi. Để rồi vỡ ngực trong đau khổ suốt 4 mùa mưa.
Tôi có giỏi không? Không, tôi cày đấy. Bị ép ngồi vào bàn học, với những quyển tập nhàm chán. Phim hoạt hình, phim võ thuật, siêu nhân gao sao tôi không được xem. Mới nhỏ tuổi mà kỷ luật cứ như quân đội. Sau 5 giờ chiều không được đi chơi, tầm tối đến phải lấy sách ra tập đọc tập viết. Mắt chữ A, mồm chữ O,.. đợi bố đi rồi ngủ gật trên bàn. Ngày qua ngày, năm qua năm, tôi lớn lên theo nhịp điệu như vậy.
Ngồi mà không học thì làm gì bây giờ, nào sách tiếng việt, toán,… cứ lấy ra tôi chơi hết. Công nhận, kiến thức vỡ lòng ôi chao sao mà nó dễ thế không biết.
Chưa hết đâu, lớp bốn tôi được nhà trường vinh dự chọn làm gà chọi đấu với các trường trong địa bàn huyện. Cuộc có cái tên nghe khá là kêu – học sinh giỏi cấp huyện. Gương mặt ưu tú như tôi thì làm sao tránh khỏi hai suất toán – văn. Trước kì thi hai tháng, đúng nghĩa luyện gà luôn. Tôi cùng vài bạn nữa được sự quan tâm cực kỳ lớn từ phía nhà trường. Những tiết học bồi dưỡng học sinh giỏi, ôi chao sao mà khó, mà chán thế.
Một bài toán bình thường ở lớp giải 5 phút mới ra, còn bài toán học sinh giỏi cắn bút 50 phút cũng chỉ ra được hai từ “lời giải.” Thôi, đành chấp nhận số phận hẩm hiu, kiếp gà chọi. Mà cũng có thể gọi là – gà thí.
Ngày ấy rồi cũng đến, cả đêm tôi hào hứng trông chờ đến mức không ngủ được. Đúng nghĩa cảm giác ngày mai là Tết luôn. Không phải được đi thi đi thố đâu bạn. Chỉ là lần đầu tiên lên xe khác đi xa, về gặp bạn mới, lòng vui khôn xiết.
Hỡi ôi! Đôi tay run rẩy, tim đập loạn nhịp, mồ hôi bắt đầu đổ xuống sàn,… không phải tôi sắp chết đâu. Tâm lý phòng thi thôi bạn ạ. Đọc cái đề, có hiểu gì đâu. Tôi nhớ không lầm thì mình làm đúng được một câu duy nhất. Rồi ngồi run, ướt cả trang giấy thi. Thầy cô cứ nghĩ thằng này chắc có bệnh lâu năm mà giấu, quấn quýt hỏi han sức khỏe. Mà có gì đâu, chỉ là sợ thôi mà.
Tôi cũng không quen quan sát, vì có làm bài đâu, ngồi chẳng để làm gì, nhân tiện ngắm gái (mới lớp 4 mà bản lĩnh đàn ông đã có rồi). Lạ thế! Những con gà chọi của trường khác cắm mắt cắm mũi mà làm. Trước khi vào thi tụi nó cười đùa hớn hở như chẳng có gì ngày hôm nay. Tôi tủi thân! Gà nhà họ mạnh thế, tự tin thế, giỏi thế,.. không bù cho mình. Đứa ranh con hôi sữa ở trường làng.
Nói chung, đối với tôi, năm năm cấp một trôi qua như vô tình. Cũng hài lòng về những gì đã làm được. Hài lòng về sự kỷ luật như quân đội của bố tôi. Nếu tôi được đặt tên, nó sẽ có tên gọi: màu hồng tuổi thơ không dữ dội.
Cấp hai,…
Thời gian tựa thoi đưa, đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn. Sắp đến tuổi dậy thì với bao mơ mộng trong đời. Cảm giác háo hức ngày nộp đơn xin vào trường cấp hai sao mà đáng nhớ thế. Một ngày hè tháng sáu, những tia sáng chói chang xuyên qua những bông phượng đỏ rực. Ve ve,.. tiếng kêu nghe đúng điệu của thời sáng sáng chiều mưa. Lòng bồi hồi đạp xe 3 cây số trên con đường chẳng mấy thân quen. Ngày báo hiệu, tôi đã là học sinh cấp hai.
Trường mới bạn mới và những cụm từ mới... học hè. Có thể nói, suốt những ngày tháng qua tôi không nhận thức được; hình dạng, màu mùi, tính chất của học hè. Nhà tôi nghèo, nhưng mẹ tôi bảo, thôi, con cứ ráng mà học đi. Học cái này, để bằng bạn bằng bè. Và câu nói quen thuộc lặp lại:” Nam à, con phải học giỏi sau này mới có tương lai.” Tặng bạn thêm câu nữa: Đừng như bố mẹ, bố mẹ khổ mấy cũng được chỉ mong cho con học thành người.
Học hè là gì? Một khái niệm khá mơ hồ đối với các bạn nhỉ? Tôi sẽ định nghĩa theo cách đơn giản mà dễ hiểu nhất.
Nếu bạn ví trường học là một trận chiến tranh. Chỉ có kẻ thắng người thua, chạy đua bện thành tích để được thăng chức đúng nghĩa. Chắc hẳn, bạn cũng đã từng nghe câu nói rằng; thao trường đổ mồ hôi, chiến trường đỡ đổ máu. Cũng như vậy, việc học hè đơn giản là tập luyện thật kỹ càng trước khi ra chiến trường. Học trước các bài trên lớp. Chẳng khác nào học đi học lại kiến thức hai lần cả.
Những ngày đầu tiên đi học, tôi thấy khá hứng thú vì bạn mới, giáo viên mới và giáo trình cũng mới luôn. Nhưng chỉ sau 2 -3 tuần, tôi nghĩ học. Thật tẻ nhạt… nó không phù hợp với tôi. Chắc khi đó bệnh lười lại xuất hiện.
Không biết, vào năm học, lớp 6 tôi có được học sinh giỏi không nhỉ?
… quay lại phần này sau nhé, bí mật sẽ được bật mí sau.
Thrive Leads Shortcode could not be rendered, please check it in Thrive Leads Section!
Bây giờ, tôi sẽ đưa bạn đến vùng đất khác. Thế giới của những tâm hồn hoang lạc mong muốn tìm một ngôi nhà.
Game online,… con đường nghiệp ngập đầy thăng trầm khổ ải.
Đã là trai, không chơi game, có mấy người. Chắc chắn tôi không phải là thể loại trò ngoan như số ít. Bản chất con người chỉ muốn thể hiện mình, nhưng ở đời thực, tôi rụt rè, tự ti. Có dám nói nửa lời đâu. Khuôn mặt đen mặn mà miền núi gió,… nhìn là chẳng muốn ưu. Vậy nên, lựa chọn game là quyết định đúng đắn nhất đời mình.
Không chàng trai nào tự nhiên lại không thích những cô gái đẹp… tôi và nàng tiên nữ trên game cũng vậy. Cũng may có đứa bạn thân chí cốt từ năm lớp hai lên. Nó đã khai sáng con đường “ngộ đạo” dẫn tôi vào chốn khoái lạc trần gian.
Thích lắm các bác ạ! Chơi là phê, là sướng,… mà sướng riết nó đâm nghiện. Nghiện một mình còn có đường rút. Nay có đồng đội đi bên cạnh nhau, cùng nhau làm nhiệm vụ diệt ác trừ gian. Chính xác như câu: "Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau”.
Con đường đầy huyền ảo trong thế giới game, từ võ lâm truyền kỳ II, Đột Kích, Khu vườn trên mây, War 3 được tôi khám phá và chinh phục. Tôi đã khẳng định được bản thân mình là người quan trọng, thể hiện cho mọi người thấy,.. cốt cũng chỉ thỏa mãn cái tôi trẻ trâu lúc mới dậy thì.
Cấp hai, học buổi nghỉ buổi,… nhưng với tôi, không có ngày nào nghỉ học ở nhà, học thêm, học nhóm, học phụ đạo. Bố mẹ cũng không hết lời khen ngợi ý chí học tập của đứa con trai cả. Thằng này đáng để anh em nó noi theo.
Vén màn bí mật, những buổi học trái ca ấy, “đồng nghiệp” chúng tôi hay gọi là “bồi dưỡng học sinh giỏi tin” để rồi lừa thầy dối gia đình.
Nếu như bạn hỏi, tôi đã sa đọa đến thế nào, tôi muốn nói rằng, tôi thật sự là con nghiện. Có thể bỏ học, cúp tiết để ra quán net ngồi cày level. Mượn tiền hàng xóm để nạp vào game. Bao lần lên bờ, xuống ruộng, thừa sống thiếu chết vẫn không chừa.
Tôi còn nhớ lắm, đó là hè năm lớp 8, kỷ niệm ấy sao mà không thể quên được nhỉ? Nó có vui vẻ lắm đâu.
Nam, nằm xuống,… bốp, bốp, bốp,… bốp, bốp, bốp,.. bạn không thể đếm được bao nhiêu cái. Không thể chịu nổi không gian lúc đó, tiếng kêu của cán chổi, tiếng bầm dập những thớ thịt, tiếng la hét của tôi và bố tôi. Chỉ sau vài hiệp, thằng Nam không còn ngồi dậy được nữa, mông của nó đau lắm. Lằn ngang, lằn dọc,… chỉ vì nó chơi game.
Sau trận đòn, bố tôi có một quyết định cực kỳ sáng suốt. Cách hiệu quả nhất để tôi không còn gặp cái máy tính thân thương nữa. Hè này, con đi làm với bố. Bố cho con 4 con bò để con chăn. Chăn bò xong, tiền đó bố cho con mua chiếc xe đạp.
Kinh khủng lắm, tôi nghĩ lại còn thấy đó là mùa hè bán lưng cho đất, bán mặt cho trời. Không được như các bạn cùng trang lứa, mùa hè và những con chữ. Tôi buộc dậy lúc 6 giờ sáng. Cưỡi bò ra bãi ăn cỏ, ngày qua ngày, tháng qua tháng,… da tôi đã đen, lại còn đen hơn. Man ri mọi rợ mà ông bà hay bảo, chắc là tôi đấy.
Thật tủi hổ cho số phận, tôi càng cảm thấy tự ti với xuất thân của mình. Cuộc đời thật lắm oan nghiệt, sinh Nam sao còn sinh bò.
Mấy bạn chưa một lần có cảm giác chăn bò chắc chưa hiểu được. Một mình làm bạn với 4 đứa kia. Nó không nói không rằng, chỉ biết cắm mặt mà ăn. Ăn xong rồi nằm. Những ngày trở trời, đến mùa giao phối, tôi phải chạy dọc chạy xuôi đi tìm chúng về. Nhiều lần tưởng chừng như mất hết cả gia tài của bố tôi. Chắc tôi sẽ không sống nổi. Nhưng cũng may, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Chiếc xe đạp mới, màu đen, nhãn hiệu Queen tôi mua bằng chính sức lực của mình. Wow,.. cảm giác thật là Yomost. Lần thứ hai, tôi sở hữu chiếc xe đạp mới. Lần đầu cách đó 7 năm, hihi. Mặc cảm không dám đi chiếc xe đạp cũ của mình đến trường luôn. Vì nó quá lạc hậu, thêm phần tự ti của chính bản thân tôi.
Người ta nói rằng, dồn nén bao nhiêu, khi bùng phát thì sẽ dữ dội bấy nhiêu. Vào năm học, ngựa quen đường cũ. Thế giới game sẽ không bao giờ từ chối tôi. Cảm thấy mình được công nhận. “Đồng nghiệp” liên tục động viên tôi quay trở lại. Cả lớp có chín thằng con trai, hết tám thằng hướng về game, không lẽ bạn muốn khác loài ư?
Học sinh giỏi cấp huyện, giải toán bằng máy tính cầm tay,… tôi chấp chấp.
Hình như tôi có duyên với môn toán, ông thầy giáo ôn thi học sinh giỏi của tôi rất mến tôi. Cũng như ông ôn rất đúng dạng. Tôi không hiểu gì cả, cứ ráp số vào công thức là ra kết quả. Cuộc đời đôi khi có những thứ không thể nói trước được. Thằng nghiện game nay có giải khuyến khích học sinh giỏi môn toán, máy tính cầm tay vào năm lớp tám.
Trường của nó không đủ giáo viên và vũ khí để trang bị cho nó đi thi cấp tỉnh như các bạn. Nó được một ưu đãi danh dự về thị trấn bồi dưỡng, hi vọng đem lại vinh quang cho ngôi trường làng nhỏ bé.
Toàn siêu nhân! Nó choáng ngợp với đội quân của trường thị trấn. Thầy giáo đưa bài nào, có đáp án bài đó. Những bạn lớp tám nhưng đã có tố chất để chỉ dạy cho các anh chị lớp chín rồi. Ao làng ta làm chủ, nay ra hồ ta chỉ như hạt cát giữa sa mạc. (từ đó tôi có mối tình đơn phương kéo dài 5 năm)
Thị trấn cách nhà tôi 15Km, một khoảng cách rất rất lớn so với đứa trẻ 13 tuổi. Học nguyên một ngày chủ nhật, bố mẹ tôi phải đi làm, tôi phải tự túc di chuyển. Cảm giác như con chim được thả về rừng, đôi chân tự do đi đến miền đất hứa. Chiếc xe đạp mới mua hồi hè đã có dịp dùng đến. Tôi hớn hở đạp đạp, 15km chỉ mất có 1 tiếng là đến nơi. Một ngày trời, mẹ tôi chỉ cho tôi 20,000 VNĐ ăn sáng trưa tối, và đi đường có sự cố.
Buổi sáng, tôi cố gắng ăn thật no ở nhà, một bụng cơm trứng. Học nguyên buổi sáng, tôi không đi ăn cơm trưa đâu. Lấy số tiền mẹ cho, ra quán net, trở thành anh hùng của đồng đội. Tuần nào cũng vậy, hình như sức chịu đựng của tôi càng ngày càng tăng. Đạp lên, đạp về, học cả ngày và không ăn chút gì. Người ta nói ý chí của con người có thể làm sỏi biến thành cơm,… chắc ý chí của tôi cũng gần đạt độ chín muồi.
Trước ngày ra trận, tôi phải vào thành phố ở lại một đêm, vì tôi cách thành phố 45km lận. Đi sáng sớm sợ không kịp và nguy hiểm. Ông thầy dạy toán tôi hẹn tôi,… nhưng vì mãi chơi game. Bố tôi, và chú tôi phải vào tận quán net để tìm kiếm thằng học trò này. Kể ra cũng nhọ lắm, chú tôi là giáo viên của trường cấp hai tôi đang học.
… à mà đợi xíu,… bạn có thắc mắc tiền ở đâu tôi lấy để cày game không? Đó là một chuỗi ngày đầy thú vị, hình thành nên tính cách, con người của tôi bây giờ. Điều gì cũng có hai mặt của nó. Game tốt hay xấu, thì nó cũng đã xảy đến trong cuộc đời này. Nếu tôi chọn lại, tôi nghĩ rằng mình cũng sẽ chọn game.
Quay lại việc học nhé,
Bạn đã biết tôi là cái nôi hi vọng của bố mẹ và họ hàng rồi chứ nhỉ? Nhìn mặt sáng láng, thông minh, người ta nhận xét tôi như vậy. Phì cười, hihi. Thực ra thì cấp một mình học giỏi nên mấy ông bà kia mới nói mặt sáng láng thôi. Chứ người mới gặp, tưởng tôi ăn mày, trai làng chính gốc ở đâu đến đây. Thật sự là như vậy, cấp hai biết gì sĩ diện bên ngoài đâu, chỉ ăn ngủ, với mơ về game,.. hết ngày.
Việc học,… không giấu các bạn, tôi nguyên là lớp trưởng suốt 4 năm cấp hai. Nguyên là đứa lôi cổ mấy thằng khác ra để tra bài cũ, soạn bài chưa. Chưa soạn bài hối lộ cho tao 2,000VNĐ để tí về chơi game. Thật đấy, không đùa đâu.
Thrive Leads Shortcode could not be rendered, please check it in Thrive Leads Section!
Hồi ấy, mới vào năm học, kiến thức mới, bạn mới. Hai tháng đầu thì mọi chuyện đều ổn. Do lúc đó chưa đâm đầu vào tà đạo – game. Chú tâm học hành cày cuốc nhiều hơn. Nhưng từ khi tôi chia tay con đường học tập. Kết quả cũng làm chính tôi thất vọng. Cũng may game đã an ủi và cho tấm thân này nương tựa.
Điểm 5 đầu tiên cuộc đời môn toán vào năm lớp 6,.. ký ức đau thương không muốn nhắc lại. Bạn có lẽ không hiểu những thằng trẻ trâu lớp 6, học giỏi suốt mấy năm, bạn bè ngưỡng mộ, điểm lúc nào cũng 9, 10 điểm. Vậy mà bây giờ, cảm xúc như rơi xuống vực thảm, thất vọng, chán chường,… và chàng trai cứng rắn ấy đã khóc. Khóc,… chỉ vì điểm thấp. Tôi hiểu rằng, nhiều bạn sẽ cười tôi, nhiều bạn đồng cảm với tôi. Dù sao đi nữa, tôi đã khóc trước mặt hai đứa con gái học giỏi ngang tôi – bây giờ chúng tôi là bạn thân.
Nghĩ lại thấy buồn cười ghê, 5 điểm thôi mà, khóc cái gì. Có lẽ hồi đó đấy là điểm trung bình đầu đời. Báo hiệu cho một tương lai không tươi sáng như bao người mong đợi. Quả thật là như vậy.
Đó cũng là lần cuối tôi khóc vì điểm số,.. tôi không bận tâm nhiều nữa. Cao cũng được, thấp cũng được, không sao, miễn mình vẫn chơi được game. Có chết, tôi cũng hạnh phúc – chính xác là cảm giác lúc đó.
Dần dần, những con 3, 4 ,5,.. xuất hiện càng dày,… học lực tụt dốc. Đặc biệt, môn tôi mạnh nhất lúc đó, toán học. Thật thất vọng với bản thân vì bài dễ mình cũng làm không được. Phong độ ngày nào nay mất đâu. Toán đại số còn dễ chịu. Hình học, tôi học suốt 4 năm đến lớp chín chỉ còn nhớ định lý Pytago.
Môn lý cấp 2, tôi xin đầu hàng. Chỉ biết học lý thuyết, gắng nhồi nhét vào não thôi. Chứ nào là phản xạ, nào là điện trở, khiến đầu tôi như vỡ tan. Thực ra, tôi ghét lý, tôi ghét điện.
Một lần nữa, sẽ có đứa cười tôi vì môn hóa. Chắc hẳn, bạn đã ghét hóa học một lần. Đa số, một lần là quá đủ để ghim nó vào lòng. Và tôi cũng đã từng là một AntiFan cuồng nhiệt.
Hóa trị, đơn vị khối (đvc), điều kiện tiêu chuẩn,… ôi, ước gì cấp 2 học không có môn hóa. Thi lần nào cũng vớt vát cho đủ điểm chết. Tôi và hóa không ở chung nhà.
Tiếng anh, haha. Thôi, môn này khỏi bàn, bạn ở ngôi trường làng thì lấy đâu ra đủ cơ sở vật chất,… để học nó cơ chứ. Tôi nhớ lại, điều lớn nhất khi tôi học anh văn là cuốn từ điển dày để gối đầu ngủ. Cái gì cũng vậy, khi mới mua ta sẽ rất hớn hở, nhưng dùng được vài bữa đâu lại vào đó. Bản chất của con người đấy, bạn đang gặp phải thì đừng lo nha.
Cấp hai của tôi trôi qua như vậy, không giỏi môn nào, không môn nào nổi trội. Ngay lớp 7, từ một kẻ tự ti, tôi cũng đã biết dùng tài liệu trong các tiết kiểm tra. Không tự tin hơn chút nào đâu, vì sự sống qua môn thôi đó các bạn.
Nhớ lại tôi còn thấy ám ảnh cấp hai,… môn nào môn đó, cả cuốn đề cương dày cộm. Ngày nào cũng đạp xe 4km dưới ánh nắng thấu xương, gió lào thổi rát mặt. Những ngày phơi lúa kẻo mưa giông. Những ngày bi bô tập làm người lớn.
Kết quả tôi có được sau 4 năm cấp hai là gì?
Điểm trung bình thì khỏi phải bàn, tuột dốc không phanh, giảm nhanh dần đều từ lớp 6 đến lớp 9. Cũng may năm lớp 9 mình có dùng các kỹ thuật quay cop và thầy giáo thương nâng điểm môn toán lên 8,0 tròn trịa. Xuất sắc hoàn thành cấp hai với danh hiệu học sinh giỏi.
Dù ba mẹ có thất vọng vì tôi chơi game, nhưng ắt cũng có phần tự hào về thành tích 4 năm học sinh giỏi. Ba giải học sinh giỏi mang về cho ngôi trường thân yêu. Đặc biệt, tôi là người đầu tiên của ngôi trường đó có giải học sinh giỏi môn toán mới ghê chứ, sau bao nhiêu năm thành lập.
Không biết nói sao, tôi vẫn cảm ơn ngôi trường làng ấy, đã đùm bọc tôi suốt 4 năm ròng. Những người bạn tuy không chú tâm việc học, nhưng chơi với anh em rất được, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Trốn học cùng trốn với nhau. Tôi đã có tuổi thơ rất tuyệt, cấp hai cũng tuyệt không kém. Không điên loạn một chút, không phá phách một chút, không nghiện game rất nhiều làm sao tôi có những kỷ niệm để kể với bạn ngay lúc này.
Đôi khi tôi nghĩ, mình là con cá lớn trong ao nhỏ, còn có phúc hơn con cá vừa trong ao lớn. Các trường chuyên lớp chọn đôi khi đó không phải là điều kiện tốt nhất để mình phát triển đâu. Mong bạn đọc hiểu được rằng, cấp hai tôi đã là một kẻ nghiện ngập, nhưng chưa bao giờ là quá muộn để quay đầu.
Điểm số đôi khi cũng không phải là tất cả, trường học đôi khi không cho bạn những trải nghiệm điên khùng ấy. Bạn lớn lên trong đùm bọc, tôi lớn lên giữa sa mạc. Không quan trọng bạn giàu, nghèo, học giỏi, học kém,… bạn luôn có quyền quyết định quãng đời còn lại mình là ai, mình sống vì điều gì.
Phần tặng kèm:
Đam mê và nghiện, bản chất ám chỉ cùng một cảm giác sướng, thỏa mãn khi được sống cùng nó.
Ngành giải trí đem lại lợi nhuận rất lớn cho các ông trùm tài chính. Những bộ óc thiên tài, những sinh viên TOP đầu được tuyển chọn khắt khe để tạo ra các chương trình game. Mục đích cám dỗ linh hồn bé nhỏ của người chơi, gây ra cơn nghiện lớn nhất của giới trẻ - nghiện game.
Bạn có hiểu được, chúng tôi, anh em lúc nghiện, chỉ cần ngồi trước cái máy tính, gõ gõ, click chuột,… là cảm thấy sướng lắm rồi. Thậm chí, mỗi lần hết máy, chúng tôi sẽ đợi, và xem người khác chơi, thế cũng là hạnh phúc. Còn tệ, hơn cả tệ, không có tiền, nhưng vẫn đến phòng máy, chỉ để trở thành bình luận viên.
Bản chất con người thích chơi hơn là học. Việc học cần cố gắng, nhưng khi động chạm đến chơi game. Não của chúng ta mặc định rằng, mình đang chơi và nó bị cám dỗ.
Bạn chơi game là một chuyện, nhưng để làm anh hùng trong game lại là chuyện khác. Chẳng thằng nào chơi game mà nói mình chơi để giải trí đâu (đó là ý tốt, rất tốt). Nhưng trót dại đặt mục tiêu ra phải làm thành có kỹ năng ngon nhất, anh hùng của toàn đội. Trở thành một huyền thoại, khi tụi bạn gọi tên mình ra, nó phải nể 3 phần.
Lúc này thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi, bạn có mục tiêu cụ thể và rất rõ ràng. Không phải nói thêm, nhà phát hành game đã cho bạn sẵn từng bước để bạn hiện thực hóa ước mơ của mình. Đấy là những nhiệm vụ cụ thể, theo cấp độ từ dễ đến khó.
Bạn bắt đầu chiến thắng các mốc nhỏ, phần thưởng vào cuộc nhiệm vụ. Tiếp tục, tiếp tục như vậy,… nghiên cứu chỉ ra rằng, nếu bạn lặp lại điều gì đó liên tục 21 ngày sẽ thành thói quen.
Và bạn bắt đầu có thói quen làm nhiệm vụ, từ từ, bạn bị phụ thuộc và nghiện,…
Nhưng để trở thành anh hùng đâu có dễ, không chỉ làm nhiều nhiệm vụ, bạn cày rất nhiều,… Đã lỡ nghiện rồi, cho dù chơi có ngu đến mức nào, bạn cũng biết lên mạng search google. Cái nào không biết hỏi, xem, tìm hiểu, quan sát, rồi luyện tập đến mức thuần thục. Nó trở thành kỹ năng, phản xạ tự nhiên khi chơi, không cần dùng não điều khiển.
Bạn đã kiên trì, nỗ lực, ý chí của bạn rất mạnh. Nhưng rất tiếc, bạn đã chọn nhầm con đường. Con đường vào thế giới game, nó không có rào cản ban đầu. Bạn còn sướng và được thư giãn khi mới bắt đầu nữa cơ. Nhưng con đường học tập, xây dựng thói quen tốt,… bạn cần sự kỷ luật ban đầu 21 ngày để vượt qua rào cản đầu tiên của tâm lý. Nó cho tròn vành rõ chữ đó là cơ chế thích sướng và lười biếng của não bộ.
Tôi tin chắc rằng, nếu bạn đã từng nghiện game, thì bạn có khả năng rất cao để thành công. Suy cho cùng, nghiện và đam mê là cùng một trạng thái. Khi bạn chơi game quên ăn quên ngủ người ta bảo nghiện game. Khi bạn học, làm việc không ngừng, người ta gọi đó là đam mê. Chứ có ai bảo là nghiện đâu cơ chứ.
Quá trình hình thành nghiệm game và nghiện học nó tương tự nhau bạn nhé. Hãy cố gắng chuyển con đường khi chưa quá muộn. Tương lai của bạn đang chờ bạn nắm giữ. Hãy xuất phát trên con tàu đến miền đất hứa ngay hôm nay. Chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau.
Qua bài viết, bạn đã có một vài bài học giá trị cho chính bản thân mình rồi chứ? Tuyệt, việc bạn dành thời gian để đọc bài viết này thật sự xứng đáng, nhưng còn hiệu quả hơn nếu bạn triển khai ngay những ý tưởng vừa xuất hiện trong suy nghĩ của bạn. Đấy chính là thói quen của những người thành công, họ hành động.
Điều cuối cùng, tôi muốn nhờ bạn một việc, giúp tôi chia sẻ bài viết này đến những người cần đọc. Bạn sẽ giúp họ có được sự thay đổi, và tôi cũng có động lực hơn để cho ra đời những kiệt tác khác.
Vì sự thành công của bạn, Trần Ngọc Nam